Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Thu

Sáng dậy sớm ra đường, nghe lao xao gió mùa về và lao xao lá của mùa cũ. Lao xao là cả hương ẩm mưa đêm nép trong nắng nhạt sớm mai.
Mỉm cười vì ta biết thu lại đang gọi mình rồi đấy.

Cảm giác được uống trà cùng ông ngoại vẫn thế, bình yên đến tĩnh lặng. Chập choạng ùa về trong đáy tách trà là hương quế ấm sực của thu ngày bé, cũng là hương sấu len lén theo heo may đẩy rèm cửa trắng muốt có vết ố ngả màu trà, se sẽ tựa vào tủ sách nhỏ bên cửa sổ.
Hai ông cháu mỗi người một quyển sách, một tách trà, đều lặng yên không nói. Nắng ngọt mùa thu phủ lên mùi giấy và tiếng giở sách nhè nhẹ một ảo ảnh cổ tích.
Tìm một người để cùng nói chuyện, dễ hơn nhiều tìm được người để cùng im lặng.

Lại mỉm cười vì tự dưng muốn dụi đầu vào lòng ông như ngày bé. Rồi thì lại thèm được khoác áo đồng phục già khụ với quàng khăn nhí nhảnh tung tăng lăn xả xuống canteen. À. Thu năm nay còn có thêm thói quen lượn Đinh Lễ một mình chiều thứ bảy nữa.

Mùa thu hoang mang trong nắng mưa bất thường, dễ làm người ta thấy bực mình.
Nhưng ai nỡ giận mùa thu lâu, vì thu khéo biết giữ bước chân người chậm nhịp, lại nhẹ nhàng phủ màu kỉ niệm lên mắt ai.
Vì ta yêu chính bản thân mình khi mùa thu khe khẽ chạm vào hồn ta, khiến tim ta như lỡ mất mấy nhịp. Và ta chợt nhận ra... mình dịu dàng biết bao nhiêu khi mùa thu đến.

Anh có biết Hà Nội đã thu sang?
Chuông lại đổ chênh vênh hàng cây cũ
Tháp Rùa trầm tư hay là nhớ?
Một người đi - có phải một người xa?

Một người đi - có phải một người xa?
Hà Nội nắng cho những ngày không nắng
Câu hỏi rơi vào chiều lẳng lặng
Anh có biết rằng, Hà Nội nhớ Anh không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét